Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

Dan díu



Anh Trung mến,

Cám ơn Trung.
Tôi vẫn sống, yêu và vẫn thở.
Không quên ĐL vì ĐL còn, tình Họp Mặt còn.
Khi Dư Âm còn đó, để dư âm cho mỗi người vui.
Cám ơn Trung đã chuyển bài The Making Of qua dạng Word. Tôi dễ xoay sở hơn.
Bản thảo bài này, tôi nghĩ, viết khi còn trong vòng tay mấy nàng y tá.
Văn từ chưa chỉnh, phải viết lại, nhưng ý như thế. Tôi sẽ lồng câu truyện trong khung cảnh một bài về những năm viết cho ĐL.

Tựa có thể là:
49 năm dan díu.


Khi viết, tôi nghĩ ra cái tựa, rồi ngồi cả mấy ngày chỉ sửa tựa thôi. 
Tựa xong rồi mới viết. Nhưng khi chọn tựa là đang viết trong đầu.
Tựa những bài viết của tôi có vẻ hơi "ấn tượng".
Người đọc nhiều khi không cần đọc, xem tựa rồi thả hồn theo mây khói, mỗi người viết truyện của mình.
49 năm chứ không phải Bốn Mươi Chín năm đâu nhé.
49 năm không phải để kể 49 năm tôi viết cho ĐL, dù sự thật như thế, nhưng để nhắc là người ĐL đã có thói quen viết báo sinh viên từ hơn 49 năm rồi.
Tôi chọn 49. 
Con số cũng oan trái nhỉ, truyện Phật, truyện đời, cả như khi bỏ nhau đi. 
Nhưng nếu còn viết cho ĐL một năm nữa, sẽ ăn mừng một nửa thế kỷ viết báo sinh viên.

Một năm ngắn mà lâu, vật đổi sao dời.
Cách đây mấy hôm, một cô bạn, lại mới quen ở Họp Mặt 2013, nói với tôi, những gì anh viết cứ như vừa đi đường vừa kể chuyện.
Tôi giật mình.
Chỉ biết trả lời:
Nếu có em chiều nay ta sẽ lên đồi sim
Anh hái hoa tím gắn lên đôi bờ tóc mềm.

Không hiểu vì sao, bài tôi viết năm, sáu trang cứ viết quanh viết quẩn?
Đến bây giờ còn sửa mấy trang viết cách đây mấy chục năm.
Nếu viết như Hồ Biểu Chánh, Lê Văn Trương hay Nguyễn Ngọc Ngạn, tôi đã lá ngọc cành vàng, đâu còn hoạn nạn gian nan!

Đêm họp mặt thứ bảy 2013, vui quá nhưng tôi vẫn còn chờ.
Không chờ người yêu, nhưng một người ở miền Tây Canada đã gởi những bài thơ cho ĐL cách đây bốn mươi mấy năm.
Tối thứ bảy, các bạn vui, lòng tôi vui mà vẫn còn biên giới, cô đơn nói với mình.
Anh biết em không về.
Anh ngồi chỗ này, nhìn người em yêu say đắm ngày xưa, vẫn còn đây, ở một bàn gần đó. 

Cái đó mới là những gì phải viết.
Những gì còn lại chỉ là cái cớ, như truyện Thần Tháp Rùa.
Thế là, lại dan díu nữa rồi.
Trân quý.

Điệp.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét